Friday, February 19, 2010

Hắc Công Tử thế gia

Hắc Công Tử là con giai Bạch Tướng Công.

Gọi là Hắc Công Tử, dưng lớp biểu bì của chàng không đen đúa xầm xì mà ngược lại, trắng như đùi bà ba vợ Bá Kiến.

Sở dĩ Công Tử được gọi như thế là vì một trận bạc lừng danh, đến nỗi đương thời, đứa trẻ ranh thò lò mũi nầu ở Kyoto cũng rành rẽ tường tận.

Đận í, Công Tử có công việc kinh doanh ở Kyoto, thường đi lại với đám thương hồ Cát Điền. Dân mạn í tứ chiếng, sinh sống chủ yếu bằng nghề buôn bán. Có người khuyên Công Tử nên cẩn thận khi làm ăn với họ. Công Tử bẩu, cây cỏ trăm loài, người năm bảy đấng, ở đâu chẳng có người này người nọ? Mình cứ đem lòng thành ra đối đãi, nhẽ đâu lại bị phụ bạc? Người kia lắc đầu, không nói gì.

Bữa í, Huy bầu được Công Tử cho bám càng đi lấy hàng. Bạn hàng tên Cá Rô, vốn giang hồ gộc, sau hoàn lương mở cửa hàng bán đồ trang kim trên lối lên Chùa Bạc.

Thương vụ xuôi chèo mát mái, do Công Tử đã cẩn thận cử người đi đặt hàng từ mấy hôm trước. Ba giờ chiều, hàng họ bốc xếp lên xe xong xuôi, Công Tử và Huy bầu sắp sửa ra về, Cá Rô bẩu, hay hai bác nán lại một đêm, tôi gọi thằng Cá Diếc đến lập sòng, phỏm phạch tý cho khuây khỏa, sáng mai về sớm?

Công Tử bẩu, cũng được.

Hôm í, Công Tử xui tận mạng. Gần sáng, Công Tử thua tổng cộng hơn trăm lạng bạc.

Thằng Cá Diếc bẩu, giờ ước bát cháo nóng. Hay một đứa để đấy chạy ra quán mụ Tủn mua về mỗi đứa một bát?

Dĩ nhiên không đứa nầu tình nguyện. Đành phẩy bốc bài để phân định. Công Tử bốc con bốn, bét nhất, chịu án.

Cháo xong, dĩ nhiên không đứa nầu chịu dọn mâm rửa bát. Lại phẩy bốc bài để phân định. Huy bầu bốc được con tám. Cá Rô lên con đầm, vững ghế. Thằng Cá Diếc bốc át rô, mặt tái như con nhái. Công Tử bẩu, thôi khỏi bốc nữa nhể? Thằng Cá Diếc bẩu, đừng tinh tướng. Công Tử cười nhạt, thò tay lật con bài trên cùng. Át bích.

Nhìn Công Tử bâng khuâng đi rửa bát, Huy bầu cực khoái, nghĩ số thằng nầy đúng thật, đen hơn mõm chó!

Một dạo, Công Tử đem lòng yêu Cô Gái. Một người bạn của Công Tử cũng yêu Cô Gái. Rùi một người bạn của bạn Công Tử cũng yêu Cô Gái.

Cô Gái rất đẹp, dĩ nhiên, bởi nếu không thì bói đâu ra chừng ấy người say đắm?

Cô Gái về sau cưới Hào Hoa. Hào Hoa tất diên không phải Công Tử, cũng không phải bạn Công Tử. Cũng không phải bạn của bạn Công Tử.

Công Tử không hào hoa, âu cũng là cái liễn, bởi từ bé Công Tử được giấu dục để giở thành một người đàn ông tong tắng.

Bước hẫng trên đường tình, Công Tử giở nên trầm uất, đóng cửa nằm nhà, có ngày không hề bước chân ra ngoài, đến bữa chỉ ăn được dăm bảy bát cơm rùi buông bát, húp canh suông. Quên chưa nói, bình thường mỗi ngày Công Tử ăn hết bốn cân gạo.

Bạch Tướng Công thấy vậy nhẽ xót con, bèn gọi về, định cưới vợ cho Công Tử.

Đêm trước hôm khởi hành, Công Tử gọi Huy bầu đến để tâm xự.

Thằng đàn ông nầu trước ngày cưới mà chẳng có nhiều tâm xự, nhở?

Nhà có độc mỗi cái giường, Huy bầu để Công Tử dùng, tự mình giải chiếu nằm dưới đất.

Công Tử nằm trên giường, vửa nói vửa xụt xịt, vửa nói vửa xụt xịt.

Huy bầu nghe chả hiểu mẹ, nghĩ, trần gian chưa thấy thằng nầu đa cẩm dư thằng nầy.

Sáng, vừa tỉnh ra Huy bầu đã nghe xụt xịt xụt xịt, nghĩ, thằng nầy thần quynh chắc?

Tắc xi đến. Công Tử lên xe, Huy bầu thò cổ vầu, bẩu, thôi khóc gì lắm thế?

Công Tử bẩu đâu, em bị dị ứng phấn hoa đấy.

Ôi Công Tử!!! Nhớ quá đi!!!

Saturday, February 6, 2010

Chính Trị Gia liệt truyện

Tựa: Đợt này rỗi rãi, tranh thủ biên mấy chuyện về bạn bè ở Kyoto.

Chính Trị Gia tuổi ngoại ba mươi, cao một mét bẩy nhăm, nặng bẩy nhăm ký. Đàn ông An-nam, thể hình thế là ngon mẹ.

Tháng mười năm 2006, Huy bầu đến Kyoto, tạm trú tại tổ dân phố Uji.

Huy bầu gặp Chính Trị Gia lần đầu trong bữa tiệc ở nhà Chị Cả, tiệc vì lý do gì không nhớ. Chị Cả ngụ trên gác hai một căn nhà gỗ cũ bửn. Chị sang Nhựt đã lâu, là cán bộ tổ dân phố. Uy tín cực.

Tiệc khai mào được nửa tiếng thì Chính Trị Gia đến. Chính Trị Gia mặc quần bò mài, áo khoác thể thao hiệu Báo Vồ, tóc húi cua, mặt vuông, da tái. Phong trần cực.

Chính Trị Gia bắt tay từng người. Đến lượt Huy bầu, Chính Trị Gia bẩu: “Mới sang hả?”, chẳng thèm hỏi tên. Vầng em hiểu, Huy bầu tự bẩu, quan trọng quái gì cái tên.

Tiệc tàn, Chính Trị Gia bẩu Huy bầu, rảnh mầy sang nhà anh chơi. Anh ở chung cư Mukaijima, đường đất mất độ hai chục phút, gần mà.

Gần thế dưng rồi Huy bầu cũng chẳng sang đấy lần nầu. Mấy tháng sau, Chính Trị Gia giả nhà, định về VN ăn Tết một tháng. Từ hôm giả nhà đến hôm lên máy bay còn độ một tuần, Chính Trị Gia sang nhà Huy bầu ngủ.

Tối, Chính Trị Gia gác chân lên bụng Huy bầu nói chiện. Huy bầu hỏi, sau nầy học xong về anh làm gì? Em thấy anh cái gì cũng giỏi, đá bóng hay, ten nít cũng đỉnh, nhẽ phẩy chơi thể thao chiên nghiệp mới xứng.

Chính Trị Gia bẩu, chiện vặt.

Huy bầu lại bẩu, hay anh chơi chính trị đi. Em thấy anh ăn nói hùng hồn, kiến thức bao la, từ chiện nuôi lợn nuôi gà đến chinh phục vũ trụ, không cái gì là không thông.

Chính Trị Gia quay sang Huy bầu, bẩu, mầy nói nghiêm túc?

Huy bầu bẩu, em thật.

Chính Trị Gia bẩu, làm chính trị thời phẩy hùng biện. Kiến thức mới chỉ là một nửa, muốn thuyết phục được người khác nghe mình thời phẩy hiểu nghệ thuật tranh luận nữa.

Huy bầu bẩu, nghệ thuật tranh luận là sâu?

Chính Trị Gia bẩu, cái í mênh mông lắm, để bữa khác. Thôi ngủ đi, muộn rùi.

Nói xong dắm mắt. Nửa phút sau thì bắt đầu ngáy.

Huy bầu nằm nghe Chính Trị Gia ngáy rền, vừa nghĩ mông lung, nghệ thuật tranh luận là cái gì mà cao siêu thế, nhẽ hơn cả chinh phục vũ trụ?

Sáng, Huy bầu dậy ốp trứng nướng bánh mỳ hâm sữa. Xong gọi, anh, dậy ăn sáng.

Chính Trị Gia trở người, mở mắt, ngáp một phát ố cả gối. Đoạn ngó vầu bữa sáng đã dọn sẵn, bẩu, chỉ thế thôi à? Huy bầu bẩu, vầng thế thôi. Chính Trị Gia bẩu, thế thì chó nó ăn.

Huy bầu tức nghẹn họng, bẩu, không ăn thì thôi.

Chính Trị Gia nhỏm dậy, đặt quả gối ra sau rùi dựa lưng vầu tường, bẩu, thế nầy nhế, nguyên tắc thứ nhất của nghệ thuật tranh luận là không được tự ái.

Huy bầu ngớ ra, ơ hóa ra ông í đang dậy mình.

Chính Trị Gia bẩu tiếp, trong một cuộc tranh luận chuẩn mực, các bên có quyền chỉ trích sản phẩm của đối phương, nhưng không được chỉ trích cá nhân đối phương. Ví dụ anh có thể nói cơm mày nấu hoặc nước mầy đun hoặc ý tưởng của mầy rất thúi. Dưng tiệt đối không được nói trông mầy vừa đểu vừa ngu vừa bần tiện. Hiểu không nhể?

Huy bầu gật.

Chính Trị Gia bẩu, thế thì, khi đối phương chỉ trích một sản phẩm của mầy, việc đầu tiên là mầy không được take it personal, nghĩa là không được tự ái. Thay vầu đó, mầy phải dùng lý lẽ và bằng chứng để bảo vệ ý kiến của mầy. Hiểu không nhể?

Huy bầu gật phát nữa.

Một lỗi kinh điển mà bọn mù nghệ thuật tranh luận thằng nầu cũng mắc là take it personal. Tỷ dư khi đối phương bẩu, cơm mầy nấu rất thúi thời nghĩ ngay nó bẩu mình rất thúi, thế là tự ái, thế là bật lại luôn, tao mà thúi thì mày còn thúi gấp vạn lần. Thấy chưa, đề tài tranh luận lúc í không còn là cái nồi cơm nữa, mà giở thành chưởi bới cá nhân. Hiểu không nhể?

Huy bầu lại gật phát nữa.

Vì thế, bí quyết của nghệ thuật tranh luận là đừng coi bất cứ cái gì là sản phẩm của mình, mà coi nó dư của người khác. Nếu mình cho nó là tốt thì cố mà chứng minh nó là tốt, còn nếu bản thân mình cũng cho nó là dở thì đừng cố mà cãi ngược lại. Hiểu không nhể?

Huy bầu gật như giã gạo.

Chính Trị Gia bẩu, hết rồi, hôm nay chỉ thế thôi. Mày đặt cho anh siêu nước để anh pha cà phê.

Huy bầu đứng dậy bắc nước. Ngoan dư cún.

Sau nầy, Huy bầu chiển lên Katsura nên ít gặp Chính Trị Gia.

Tháng sáu, sinh viên Handai tổ chức giải thể thâu, tối đến văn nghệ ngoài giời, ăn ba bê kiu.

Sinh viên Handai có mấy tay ghi ta chất nghệ. Chính Trị Gia bẩu, tý anh biểu diễn mầy xem. Huy bầu bẩu, thật á, có thấy anh chơi bâu giờ đâu?

Chính Trị Gia bẩu, chiện vặt.

Chính Trị Gia vận quả quần đùi đỏ, bế con đàn gẩy gẩy hai nhát rùi ghé mõm vầu mích rô, anh như cơn gió tung bay bay nhè nhẹ...

Đám con gái đứng dưới rú lên dư động đất.

Chính Trị Gia liếc mắt sang trái, nhếch mép một cái rùi ghé mõm vầu mích rô, đưa em đi tìm vần thơ...

Đám con gái vỗ tay rầm rầm rầm, hun gió chụt chụt chụt.

Chính Trị Gia liếc mắt sang phải, nhếch mép một cái, rùi ghé mõm vầu mích rô, lại liếc mắt sang trái, nhếch mép một cái, rùi ghé mõm vầu mích rô. Phan nữ lại rú lên, vỗ tay rầm rầm rầm, hun gió chụt chụt chụt.

Xong bài, Chính Trị Gia đi xuống, hất hàm bẩu, thế nầu, đỉnh chưa?

Huy bầu bẩu, nhạt toẹt.

Chính Trị Gia nhẩy dựng lên, bẩu, ơ tiên sư thằng nầy, mầy đã chơi được dư anh chưa?

Ôi, Chính Trị Gia!!! Nhớ quá đi!!!